寒雪梅中尽,春风柳上归

出自唐朝李白的《宫中行乐词八首
原文赏析:

小小生金屋,盈盈在紫微。
山花插宝髻,石竹绣罗衣。
每出深宫里,常随步辇归。
只愁歌舞散,化作彩云飞。

柳色黄金嫩,梨花白雪香。
玉楼巢翡翠,金殿锁鸳鸯。
选妓随雕辇,征歌出洞房。
宫中谁第一,飞燕在昭阳。

卢橘为秦树,蒲桃出汉宫。
烟花宜落日,丝管醉春风。
笛奏龙吟水,箫鸣凤下空。
君王多乐事,还与万方同。

玉树春归日,金宫乐事多。
后庭朝未入,轻辇夜相过。
笑出花间语,娇来竹下歌。
莫教明月去,留著醉嫦娥。

绣户香风暖,纱窗曙色新。
宫花争笑日,池草暗生春。
绿树闻歌鸟,青楼见舞人。
昭阳桃李月,罗绮自相亲。

今日明光里,还须结伴游。
春风开紫殿,天乐下朱楼。
艳舞全知巧,娇歌半欲羞。
更怜花月夜,宫女笑藏钩。

寒雪梅中尽,春风柳上归
宫莺娇欲醉,檐燕语还飞。
迟日明歌席,新花艳舞衣。
晚来移彩仗,行乐泥光辉。

水绿南薰殿,花红北阙楼。
莺歌闻太液,凤吹绕瀛洲。
素女鸣珠佩,天人弄彩球。
今朝风日好,宜入未央游。

拼音解读

xiǎo xiǎo shēng jīn wū ,yíng yíng zài zǐ wēi 。
shān huā chā bǎo jì ,shí zhú xiù luó yī 。
měi chū shēn gōng lǐ ,cháng suí bù niǎn guī 。
zhī chóu gē wǔ sàn ,huà zuò cǎi yún fēi 。

liǔ sè huáng jīn nèn ,lí huā bái xuě xiāng 。
yù lóu cháo fěi cuì ,jīn diàn suǒ yuān yāng 。
xuǎn jì suí diāo niǎn ,zhēng gē chū dòng fáng 。
gōng zhōng shuí dì yī ,fēi yàn zài zhāo yáng 。

lú jú wéi qín shù ,pú táo chū hàn gōng 。
yān huā yí luò rì ,sī guǎn zuì chūn fēng 。
dí zòu lóng yín shuǐ ,xiāo míng fèng xià kōng 。
jun1 wáng duō lè shì ,hái yǔ wàn fāng tóng 。

yù shù chūn guī rì ,jīn gōng lè shì duō 。
hòu tíng cháo wèi rù ,qīng niǎn yè xiàng guò 。
xiào chū huā jiān yǔ ,jiāo lái zhú xià gē 。
mò jiāo míng yuè qù ,liú zhe zuì cháng é 。

xiù hù xiāng fēng nuǎn ,shā chuāng shǔ sè xīn 。
gōng huā zhēng xiào rì ,chí cǎo àn shēng chūn 。
lǜ shù wén gē niǎo ,qīng lóu jiàn wǔ rén 。
zhāo yáng táo lǐ yuè ,luó qǐ zì xiàng qīn 。

jīn rì míng guāng lǐ ,hái xū jié bàn yóu 。
chūn fēng kāi zǐ diàn ,tiān lè xià zhū lóu 。
yàn wǔ quán zhī qiǎo ,jiāo gē bàn yù xiū 。
gèng lián huā yuè yè ,gōng nǚ xiào cáng gōu 。

hán xuě méi zhōng jìn ,chūn fēng liǔ shàng guī
gōng yīng jiāo yù zuì ,yán yàn yǔ hái fēi 。
chí rì míng gē xí ,xīn huā yàn wǔ yī 。
wǎn lái yí cǎi zhàng ,háng lè ní guāng huī 。

shuǐ lǜ nán xūn diàn ,huā hóng běi què lóu 。
yīng gē wén tài yè ,fèng chuī rào yíng zhōu 。
sù nǚ míng zhū pèi ,tiān rén nòng cǎi qiú 。
jīn cháo fēng rì hǎo ,yí rù wèi yāng yóu 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

作者介绍

李白

李白

李白(701年-762年) ,字太白,号青莲居士,又号“谪仙人”,陇西成纪(今甘肃秦安西北)人,其先隋末窜于碎叶(今吉尔吉斯斯坦托克马克附近),唐代伟大的浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。少有逸才,志气宏放,飘然有超世之心。十岁通诗书,被称为“天才英特”。喜纵横术,击剑任侠,轻财重施。青年时离蜀漫游,玄宗天宝初,入长安,经贺知章、吴筠推荐,诏供奉翰林。但政治上不受重视,又受权贵谗毁,仅一年余即离开长安。天宝三载在洛阳结识杜甫。二人于诗坛齐名,并称“李杜”。安史乱起,白为永王李璘府僚,参与平乱。因永王兵败,坐流夜郎,中途遇赦东还,依族人当涂令李阳冰。不久病卒。其诗风雄奇豪放、清新飘逸,代表作有《蜀道难》、《行路难》、《梦游天姥吟留别》等。有《李太白集》。…详情

版权声明:本文内容由网友上传(或整理自网络),原作者已无法考证,版权归原作者所有。诗词迷网免费发布仅供学习参考,其观点不代表本站立场。

转载请注明:原文链接 | https://www.shicifans.com/mingju/1573.html

猜您喜欢

名句类别

李白的诗词

热门名句